nguyễn sơn hà
www.anviettoancau.net
Hầu hết người Việt mình từ ở tuổi trưởng thành tới bậc trưởng thượng đều đã được nghe nói nhiều lần hay có lần đã có nói ba chữ Dân Tộc Tính. Nhưng có mấy ai thấu hiểu được nghĩa nguyên thủy của ba chữ này là gì, và tại sao gọi là Dân Tộc Tính ? Nói ba chữ này ra thì mọi người đều có cảm tưởng ai mà không hiểu, và nếu bảo phải cắt nghĩa hay viết ra cho mọi người hiểu thì mới bắt đầu ú ớ là thế này, là nghĩa nọ... ! Đa số người mình đều hiểu Dân Tộc Tính theo nghĩa đặc tính của một dân tộc, như trong bài "Những đức tính tốt và xấu của người Việt" mà tác giả Đào Văn Bình nêu lên và phổ biến trên internet là :
"Mười Đức Tính Tốt :
1. Thông minh
2. Cần cù, nhẫn nại
3. Chịu đựng trong mọi hòan cảnh khó khăn
4. Bắt chước giỏi, nhanh, dung hợp được cái hay của người
5. Gia đình đùm bọc, che chở, bảo vệ lẫn nhau
6. Thích làm chủ
7. Không cực đoan hoặc bảo thủ, tính tình dung dị, dễ thích nghi với xã hội mới
8. Hiếu học, biết quý trọng giáo dục, người trí thức
9. Yêu nước nồng nàn. Khi có ngọai xâm sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo vệ đất nước.
Tôn thờ và quý trọng người hy sinh vì đất nước
10. Biết giữ gìn bản sắc dân tộc, không bao giờ bị đồng hóa.
Mười Đức Tính Xấu:
1. Đi trễ, không tôn trọng giờ giấc
2. Hay nói dối, hoặc nói dối quanh
3. Hay biện minh (tại, bị) thiếu tinh thần trách nhiệm, tự xử như người Nhật
4. Thích nói xấu người khác, chen vào chuyện người khác (ngồi lê đôi mách), ghen tị.
5. Không tôn trọng của công
6. Thù dai
7. Thích ai thì bốc lên tận mây xanh, ghét ai thì dùng mọi lời lẽ để lăng nhục, xỉ vả, chửi bới
người ta. Thiếu thận trọng về ngôn ngữ. Thiếu tinh thần vô tư
8. Khó lòng hùn hạp, khó làm ăn chung vì ai cũng muốn thủ lợi riêng.
9. Vô kỷ luật
10. Vì chỉ biết có gia đình mình, dòng họ mình cho nên lơ là việc chung. (Cha chung không
ai khóc)
Chính vì thế mà đất nước cứ chậm tiến, nghèo đói hòai."
Hay như tính hài hòa, bình dân, vui vẻ, tình cảm, lãng mạn,... hoặc những đặc tính về phong tục tập quán, chẳng hạn như ăn nước mắm (khác với người Tàu ăn nước tương, xì dầu), hay ăn bánh chưng, bánh dầy, bánh tét trong ba ngày Tết mà người Tàu không ăn, hay mặc áo dài nón lá, khăn đóng (khác với áo sườn xám không đội nón của người Tàu), hay với cách xưng hô ông bà, cô bác, cô chú, cậu dì, chú thím, cậu mợ, dì dượng, v.v... (mà người Tàu không có cách xưng hô này, nên những điều khác biệt về phong tục tập quán này đủ để chứng minh cho những ai chủ trương như CSHN rằng văn hóa Việt là của Tàu, là từ Tàu, là do ảnh hưởng bởi Tàu, vì khi xưa Việt Nam là một tỉnh của Tàu, thì hãy trả lời cho tôi tại sao lại có sự dị biệt này ??)
Nên nếu bạn hiểu nghĩa ba chữ Dân Tộc Tính là đặc tính của một dân tộc, là bạn chưa có hiểu nghĩa của ba chữ này, thì lấy gì để ý thức và do đó, coi như lý do chính yếu bên trong, là bạn không hề có Dân Tộc Tính ! Vì thế cho nên tôi không hề ngạc nhiên khi có những bài viết hay những cuộc trao đổi trên các diễn đàn người Việt hải ngoại, phần đông không còn hãnh diện là người Việt nữa ! Vả lại, với lý do bên ngoài là tại vì nước Việt Nam từ hơn 34 năm nay đang bị một đảng cầm quyền "đỉnh cao trí tuệ", với chế độ độc tài cộng sản, ma mộc bất nhơn, vô luân lý, vô đạo đức, đâm ra gian xảo, thủ đoạn, lưu manh, để tham nhũng, hối lộ, vơ vét, bóc lột,... đã tạo ra một xứ sở lũng đoạn kinh tế, nghèo đói, ăn xin,... gây ra một xã hội lừa bịp, dối trá, chụp giựt, trộm cướp, giết người, buôn lậu, hiếp dâm, bán dâm, bán luôn cả trẻ em thiếu nữ ra nước ngoài, và với đủ mọi tệ đoan trên đời này... để làm tiền ! Tệ hơn nữa, những năm vừa qua, cũng như gần đây đã có những chuyện ăn cắp đồ vật trị giá ở Nhật, buôn lậu đồ quốc tế cấm, như thuốc phiện, vàng, sừng tê giác, v.v... do những thành phần mang "passport" VN đi xuất ngoại, như phi công, chiêu đãi, thành viên bộ ngoại giao, thương gia, hay du sinh,.... đã bị chính quyền địa phương bắt tại trận và đem truy tố, thì đúng là còn mặt mũi nào là người Việt ??
Do đó, mà hầu hết người Việt hôm nay trong và ngoài nước, đã mất Dân Tộc Tính mà không hề hay biết, nhưng lại cứ tưởng là mình có đầy dân tộc tính ! Vì vậy mà từ mấy chục năm nay, dưới cái ách cộng sản, người dân trong nước không làm sao ngóc đầu lên nổi đã đành ; ngược lại người Việt ở hải ngoại có tự do và phương tiện với hiểu biết nhưng đã không tạo ra được sự đoàn kết cộng đồng, mà trái lại còn bị cộng sản xâm nhập, mua chuộc, để phá rối và gây chia rẽ với chiêu bài "văn hóa vận" theo nghị quyết 36 của bọn nó, mà hậu quả, nếu ai có để ý và theo dõi, thì đều đã biết ! Đó cũng tại vì dân Việt đã mất Tính Dân Tộc, thì lấy gì để bám vào mà đứng lên quật khởi, lấy gì để liên kết chúng ta lại với nhau để gây lên tinh thần quốc gia dân tộc, cho tại nội chiến đấu, hải ngoại yểm trợ ???
Vậy thì Dân Tộc Tính là gì, và làm sao để có Dân Tộc Tính ??
Tôi muốn trả lời với bạn câu hỏi này, bằng một sự nhắc lại một điều trong lịch sử dân tộc mà có lẽ không ai phủ nhận, để cho bạn tự hỏi và tự trả lời, đó là :
"Có một điều ai cũng nhận ra được khi đọc lịch sử nước nhà đó là óc quật cường nổi bật. Một nước nhỏ bên cạnh một nước láng giềng đồ sộ, vậy mà vẫn giữ được độc lập, và đã có lần thắng nổi Mông Cổ, một đoàn quân đã chinh phục tự các nước Tây Âu cho tới Viễn Đông, nhưng khi xuống đến Việt Nam thì bị đánh quỵ chính giữa lúc nhà Nguyên còn đang hưng thịnh."
"Đó là một hiện tượng đặc biệt nhưng có lẽ con người thời đại sống quá ồn ào phiến diện không lưu ý tới, hoặc một số người Việt có nhận thấy nhưng cũng không tìm ra được lý do."(Kim-Định/VLTN)
Chỉ vì lý do đó ẩn nơi cái Tính. Nhưng Tính là gì ? Hay tính nào mới được chứ, tính can đảm, kiên trường hay cả 10 tính tốt và xấu ?
Thưa, Tính ở đây không phải là nghĩa tính nào với tốt hay xấu, nhưng là Tính Thiên. Sách Trung Dung nói : "Thiên mệnh chi vị Tính" dịch là Thiên mệnh chính là Tính. Tính là Thiên mệnh. Cho nên đi theo Tính đã là Đạo (Suất Tính chi vị Ðạo). Còn vun bồi sự "Suất Tính" gọi là Giáo. Giáo ở đây có nghĩa là tôn giáo, nhưng cũng có nghĩa giáo dục, tức là tu sửa theo Tính, theo Đạo (Tu Đạo chi vị giáo). Nói cách khác Tính là mệnh lệnh của Trời (Thiên mệnh), là Thiên Tính, là lý Đạo, là lẽ Đúng, lẽ Phải, tức cũng là Nhân Tính hay còn gọi là Tính Bản Nhiên của con người, được cấu tạo bởi ba tài (tam tài) : Thiên-Nhân-Địa, với ba đức (linh lực) : Nhân-Trí-Dũng, bằng ba thể : Tinh-Khí-Thần (tam bảo), qua ba dạng (thái) : Ý-Tình-Chí, theo ba đối tượng : Chân-Thiện-Mỹ. Do đó mà tiền nhân xưa mới nói : "Nhân chi sơ Tính bổn Thiện", có nghĩa là Trời đã phú cho và đặt để nơi con người cái Tính Nhân với Chân Thiện Mỹ từ lúc ban sơ tạo thành; để cho con người sống trọn vẹn cái Nhân Tính (mà cũng là Thiên Tính), thì mới thành Đạo, thành Nhân, thành Tính. Đó là nghĩa nguyên thủy của chữ Tính mà bạn cần phải thấu hiểu để mới có thể ý thức.
Còn chữ "Dân Tộc" hình như hầu hết mọi người đều hiểu với nghĩa là một nhóm người, hay một họ dân cùng dòng giống, cùng gốc tổ (tiên) với cùng một đặc tính phong tục, và văn hóa. Nhưng hiểu như thế mới chỉ là nghĩa đại gia đình hay đại chúng. Vì đại chúng là nhiều cá nhân làm nên một đống, một tập thể lớn chỉ có giá trị về thể tích, và vì là số đông nên gọi là đại chúng. Ví dụ, một đám người đi đường đứng lại xem một tai nạn xe hơi là một đại chúng. Đại chúng như vậy chỉ là đám đông tụ (hợp) lẹ mà cũng tan nhanh, vì không có cơ sở tinh thần để liên kết bền chặt, nên trôi nổi như đám bèo bồng không nơi bám víu, không tinh thần trách nhiệm.
Nhưng trái lại chữ Dân Tộc đồng nghĩa với Nhân vị, vì chữ Dân viết với bộ "thị" (là nghĩa sinh ra bởi ai), và như đã nói ở trên : con người được sinh ra bởi Thiên Tính nên có Nhân của Tính, do đó Dân Tộc đồng nghĩa với Nhân vị. Nên để được kể là Nhân vị thì phải biết tự phán đoán, nghĩa là phải có sự hiểu biết thấu triệt, trọn vẹn (tri chu), tức là có cái nhìn nhất quán nên độc đáo để đốc hành, nghĩa là hành động với óc trách nhiệm, với hết ý-tình-chí. Vì vậy, Dân Tộc khác với Đại chúng, vì có cơ sở tinh thần bằng nền tảng Thiên Tính (do đó mới có tiếng "thiên dân", đồng nghĩa với tiếng "nhân dân" có từ Nhân Tính), có sự liên tục bằng thống nhất nơi Tính và nhờ đó gây lên tinh thần đoàn kết, vì có truyền thống làm như cột trụ đầy óc trách nhiệm về sự sống còn của dân tộc, tức là sự hưng thịnh hay suy vong của quốc gia. Đoàn thể của dân tộc gọi là công thể với ý thức nói lên cơ thể tính, nội khởi tính là những đức tính tiềm ẩn bởi văn hóa dân tộc, mà một đại chúng không thể có, vì mang đầy tính chất cưỡng bách, ngoại khởi, bắt chước, a dua, hàm chứa những yếu tố như sự phán đoán bị đồng đều hóa theo chỉ thị hay huấn lệnh từ trên ban xuống, thiếu phần độc đáo tư riêng, nên sự phê phán rất nông cạn bì phu. Vì vậy thiếu hẳn sự tu thân (khắc kỷ) để làm chủ được mình nên chỉ có buông lung lưu tục. Do đó, có thể nói :
"Tính là họ là dòng tộc. Dòng tộc sống qua nhiều ngàn năm và tỏa ra trên một không gian rộng nhiều ít tuỳ số cá nhân trong dòng tộc. Dòng tộc sẽ được tiếp nối bằng dân tộc, cũng như dân tộc sẽ mở vào nhân tộc của tứ hải giai huynh đệ. Nhưng muốn có tiến trình mở rộng đó không bị vướng mắc thì Tính phải thêm Đức cũng gọi là Tính nhưng lần này viết với bộ Tâm có nghĩa là Đức hiểu là linh lực phát xuất từ Tiềm Thể vô biên, chính nó đem lại chiều dọc cho danh tính đặng móc nối cá nhân, dòng tộc, dân tộc, nhân tộc với vũ trụ của huyền đường, còn Tính viết với bộ nữ tương hợp đợt thái thất." (Kim-Định/VTNL)
Vì vậy, hễ ý-tình-chí mà đi đúng đường theo chân-thiện-mỹ, còn gọi là thuận thiên thì là sẽ đạt Tính, mà có Tính tức là Thiên, là Trời rồi ! Ðó chính là ý nghĩa uyên nguyên của chữ Việt. Nhưng chữ Việt cũng có nghĩa là Việt tộc, vì trước hết tổ tiên ta đã đặt tên Việt cho nước, cho dòng tộc là để nhắc nhở con cháu rằng cứu cánh của con người là phải đi về cùng Trời gọi tắt là Siêu Việt. Sau này nhờ đó mà dân Việt đã có một nền tảng triết lý nhân sinh, còn gọi là Minh Triết, là Đạo Việt, có tên là Ðạo Ba (cũng còn gọi là Ðạo Trống hoặc Ðạo Tiên), vì phương ngôn Việt nói :
"Con ơi cố giữ Đạo Ba,
Sau dù có chết cũng là thơm danh"
Thơm danh đây không phải là danh tiếng, như câu tục ngữ : "Cọp chết để da, người ta chết để tiếng", như người ta hay hiểu bằng nhục ảnh với tai mắt, mà là danh của con người Ðại Ngã Tâm Linh mà xuyên qua Tình và Chí của con người tiểu ngã đã Việt tới được (vực được Đạo).
"Đó là hướng phải đi, nó nằm trong Việt tính mà Việt tính là động tính theo hướng siêu việt tức tiến tới phối Thiên. Ðó là điều khó căn bản, khó cách diệu vợi như nối Có với Không, Động với Tĩnh, Nhất với Đa. Vậy mà tiên tổ ta đã may mắn hiện thực được và lưu lại lu bù ấn tích cho chúng ta, nhưng lâu ngày những ấn tích ấy bị lu mờ đi nên miêu duệ đánh mất dần ý thức, nhưng may thay nay chúng ta đã tìm ra được phần nào, vậy là đã vượt khó khăn tìm ra phạm trù chính tông. Bây giờ chỉ còn hiện thực theo cảm quan đời mới là lý luận, phân tích, chứng minh, đối chiếu... Cái đó chúng ta đã bắt đầu giải quyết và sẽ hoàn bị dần. Cái khó nền tảng là đường lối thì chúng ta đã nhìn ra rồi : đó là Việt tính hay nói theo họ Trần là "siêu việt biện chứng". Chúng ta có thể khẳng định đó là thể tính trung thực, đến nỗi triết học hay thuyết lý nào đi trái với nó cũng đều bị trục trặc, cả đến thần học cũng không thoát nên quả đó là thể tính có tính chất phổ biến : tức ở đâu và bao giờ cũng vậy." (Kim-Định/ĐTTMTHV)
Vì vậy, Dân Tộc Tính chính là Việt Tính, là Đạo Ba, là Hồn Việt, là lẽ Phải, là lý Đúng, tức là CHÍNH NGHĨA QUỐC GIA DÂN TỘC. Do đó, Dân Tộc Tính không phải là một danh từ rỗng tuếch như nhiều người trí thức đã viết hay nói thuộc lòng mà không có một chút ý thức nào ! Vì làm sao có thể ý thức được điều mà mình chưa bao giờ thấu hiểu bằng Chính Nghĩa ?? Mà nếu ai không còn hiểu biết Chính Nghĩa là Dân Tộc Tính, là Hồn Nước, là Tinh Thần Dân Tộc, thì phải nói là mất gốc, là vong bản, và một khi vong bản thì dĩ nhiên là dẫn đến vong thân ! Chính vì vậy mà có thể nói từ trên 50 năm nay, hầu hết giới trí thức Việt Nam đã vong bản và vong thân, vì đã đánh mất Dân Tộc Tính nên đã phản bội Dân Tộc, dầu vô tình hay hữu ý, một cách tiêu cực hay tích cực (như việc lật đổ nền đệ nhất cộng hòa Việt Nam), cũng đã góp phần trực tiếp hay gián tiếp trong sự vong quốc, dẫn đến sự mất nước với biến cố 30 tháng 4 năm 1975, và đã đưa dân tộc vào chỗ khốn cùng cho đến nay !! Vì Chính Nghĩa có bằng lương tri như ai cũng tưởng, thì đó chỉ mới là công luận quần chúng, của đại chúng với sự phán đoán theo huấn lệnh từ trên, không có tính cách Nhân vị như đã cắt nghĩa ở trên, nên chưa phải là Chính Nghĩa của Dân Tộc Tính.
Vì thực ra nếu không vượt lên đến nguồn gốc thì khó lòng tìm ra được yếu tố giải nghĩa óc quật cường của dân Việt, vì sao đã chiến thắng nổi quân Mông Cổ, cũng như những quân xâm lăng từ phương Bắc (Tần, Hán, Nguyên, Thanh) hiếu chiến, hung hãn, quân số và phương tiện gấp bội, lại tinh nghệ về chiến thuật lẫn võ thuật, vì nó chỉ thể tìm ra ở đợt triết lý mà thôi. Vì triết lý là lý giải minh nhiên thấu triệt, thông suốt nghĩa là không hề bị khúc mắc, ứ đọng hay bế tắc. Vậy khi đi vào lãnh vực triết ta sẽ nhận ra rằng óc quật cường chính là nền tảng triết lý của chúng ta.. Và sở dĩ nó sống trường cửu qua bao cơn bão tố là vì một trật nó cũng là triết lý của con người. Và do đó ta có thể quả quyết nó là nền triết lý nếu không duy nhất thì cũng là nổi nhất.
Triết lý đó là Việt Nho chính là mối tương quan sinh động giữa hai đối cực luôn luôn thay đổi đó, và nếu cần phải gồm vào một tên thì ta gọi là Âm Dương, là Đạo (nhất âm nhất dương chi vị Đạo) hay nói sát vào một đợt nữa là Sinh và Tâm và tương quan lý tưởng phải là "tham thiên lưỡng địa" tức sinh hai phần thì tâm ba phần, từ đó tiếng Việt mình mới hay nói là "vài ba" (hai ba), hay nói cách khác là Tâm phải trùm cảnh (địa) chứ không phải cảnh trùm Tâm. Do đó, Nguyễn Du mới nói : "Chữ Tâm kia mới bằng ba chữ Tài"! (Kiều).
Nói thế không phải là chủ trương xóa bỏ hận thù để hòa hợp hòa giải, mà nhiều người Việt trí thức ngày nay, ở hải ngoại đã hiểu sai lầm cái tinh thần "dĩ hòa vi quý" của tổ tiên, hay của Nguyễn Trãi khi tâu lên vua Lê Lợi kế sách "Lấy đại nghĩa thắng hung tàn; Lấy trí nhân thay cường bạo", nên mới hùa nhau về tiếp tay cho giặc cộng với danh nghĩa "xây dựng lại đất nước", như trong kỳ Đại Hội Việt Kiều ở Hà Nội vào vào tháng 11 vừa qua, mà không thấy được cái mưu đồ với thủ đoạn lẫn chiêu bài "treo đầu dê bán thịt chó" của bọn CSHN, thì hạng trí thức đó quả đúng là "trí ngủ" !!! Vì quả mắc ngủ hay còn ngái ngủ nên đầu óc chưa thức tỉnh, nên mới không hiểu được nghĩa nguyên thủy của chữ Hòa, vì Hòa không có nghĩa là xí xóa bỏ qua hết hận thù, vì theo luật nhân quả là hễ có gieo là có gặt, nên không có gì có thể thoát ra khỏi luật Trời ! Trái lại chữ Hòa ở đây phải hiểu với nghĩa của câu trong kinh Trung Dung : "chí trung Hòa, thiên địa vị yên, vạn vật dục yên", có nghĩa là khi đạt tới sự cùng cực của Hòa, thì trời đất được yên, mọi vật được dưỡng nuôi. Hay nói cách khác, khi trời đất được sắp đặt đúng chỗ, thì mọi vật được phát sinh yên ổn, thì là đạt được cái Hòa cùng cực, còn gọi là Thái Hòa, do đó mới nói là Hòa Bình (bình thiên hạ), như vậy mới là "dĩ Hòa vi quý". Nên "dĩ Hòa vi quý" ở đây có nghĩa như câu : "tương dĩ thuận Tính mệnh chí lý", tức là mọi tương quan thuận theo mệnh Trời thì mới chí lý, thì đó mới là Hòa.
Trước tình trạng bi đát đó chúng ta phải làm gì ? Không thể đổ cho vận nước vận trời, hay "khoa học" hơn cho là hạ tầng chỉ huy thượng tầng kiểu :
Một đồng đổi lấy năm xu
Người khôn đi học thằng ngu làm thầy !
Đó không phải câu trả lời của người Việt mang giòng máu Lạc Hồng, con Rồng cháu Tiên với Dân Tộc Tính, đã thừa tự tinh thần quật khởi truyền thống của Tổ Tiên. Nhưng là phải tự đi tìm về cội nguồn triết lý nhân sinh, là Minh Triết, là Đạo Trời, là Việt Tính. Đó là nền triết lý Việt tộc làm bằng động từ, bằng tác hành, bằng tam tài : Trời làm, Đất làm, nhưng Người cũng làm, và đó chính là nguồn gốc của óc quật cường. Vì không dựa vào Trời rồi nói là vận số, không dựa vào Đất để nói hạ tầng chỉ huy thượng tầng nhưng là "doãn chấp kỳ trung", tức là mình tin (TRI) nơi mình là "tự do lai xuất", nên chỉ cậy vào mình để tự tin, tự cường, tự lực, tự HÀNH, tự tạo,... sao cho hòa hợp với Trời cùng Đất, thì đó mới là THÀNH. Như câu "Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa" đó là tôn chỉ "hành động" của Việt tộc đã từng chiến đấu quật khởi xuyên qua ngũ thiên niên sử, cứ cha truyền con nối. Nhưng không may hiện nay đã bị đứt đoạn và thất truyền, cũng tại vì chúng ta hết biết cái Chính Nghĩa của Dân Tộc Tính thì lấy gì để truyền cho con nối ??!!!
Trái lại còn đi gieo vào đầu con cháu tại vì người Việt có 10 tính tốt và xấu mà không tự hỏi từ đâu ra, hay vì có phán đoán theo chính nghĩa của đại chúng, rồi đi phủ nhận nguồn gốc văn hóa của mình, để bảo là Việt tộc không có văn hóa, và văn hóa hiện nay là do ảnh hưởng Tàu vì bị Tàu đô hộ gần 1 ngàn năm ! Từ đó suy ra kết luận văn hóa truyền thống dân tộc là phong kiến, là hủ lậu, vì đã làm cho đất nước cứ chậm tiến, và nghèo đói hoài !! Suy luận như thế thật là bì phu nông cạn, vì đã hiểu sai nghĩa truyền thống theo đại chúng, là tập tục hay những thế chế cũ kỹ lưu truyền từ đời này sang đời khác. Sự thực đó chỉ là truyền chữ, truyền nghĩa, truyền sách, truyền vở chứ đâu có đáng gọi là Truyền Thống. Vì Thống là cái Thống Kỷ, Thống Quan, tức cái Nguyên lý thống nhất thâm sâu Nhất Quán, nó liên tục và hiện diện cách u linh trong mọi câu nói, bề ngoài coi như rời rạc nhưng thực ra đều nhịp theo một tiết điệu uyên nguyên của Trời Đất.
"Vậy thì Truyền Thống chúng ta bàn ở đây là có ý nói đến mối Quán Thông Thiên Địa, nó là linh hồn của cái học Truyền Thống cũng gọi là Nhân Bản Tâm Linh. Bao lâu chưa đặt lại được nền Nhân Bản và bao lâu chưa khơi được suối mạch Tâm Linh thì bấy lâu chưa có Truyền Thống, mà chỉ có lưu truyền, truyền tụng chi đó là những cái chỉ cần đọc đi cho biết, chứ không đòi đọc lại, nghĩa là từ những điều tiền nhân truyền lại không chịu tìm hiểu đến chỗ tinh vi để có thể nhập thần, để mà hoằng hóa thích nghi, không những cho hợp với thời đại mà còn hướng dẫn đến những chân trời mỗi lúc mỗi mới mẻ mỗi bao la. Đấy mới là Thống. Thống không là ngồi mà ôm mà ủ, nhưng là đi lên mãi trên con đường Đạo tiến xoáy ốc vào Vô biên. Như vậy là một con đường đầy hứng khởi."(Kim-Định/TLGD)
Do đó, chính vì mình vong bản, mất gốc nên không còn biết Thống nghĩa là gì, vì vậy đã hiểu sai nghĩa chính, là nghĩa đúng, là lẽ Đạo, nên mới đi khinh chê Văn Hóa Truyền Thống Dân Tộc, để rồi chạy theo cái học ngoại lai Âu Mỹ, đi đề cao khoa học kỹ thuật vì tưởng là chìa khóa thần diệu có thể giải quyết mọi vấn đề của con người. Nhưng thật ra gần đây một số khoa học gia mới chỉ khám phá được cái gọi là "Địa tâm dẫn lực", nhưng còn mấy cái lực khác mà họ chưa biết đó là "Thiên tâm dẫn lực" và "Nhân tâm dẫn lực". Cái gì đục thì ngưng động xuống dưới làm đất, đó là do "Địa tâm dẫn lực". Tính dục động, đó là "Nhân tâm dẫn lực". Hành động cao thượng đầy nhân nghĩa, đó là "Thiên tâm dẫn lực". Ba loại dẫn lực này tạo thành tất cả các hiện tượng, các vật chất trong thế giới. Nên khi bám vào khoa học kỹ thuật, thì cũng giống như bám vào thần tượng bằng vật chất, với của cải, tiền tài, quyền lực, danh vọng, sắc đẹp,... thì con người cũng còn ở giai đoạn "bái vật", cho dù có tự cho mình là văn minh tân tiến !
Vì vậy, muốn tìm lại Tinh Thần Quật Khởi của tổ tiên để phục quốc và kiến quốc, chỉ có mỗi một cách là phải có Truyền Thống, tức là phải biết Thống Nhất bằng Dân Tộc Tính để mới có thể gây nên tình đoàn kết. Biết rằng những hình thái tổ chức và phương tiện có thể khác nhau tùy hoàn cảnh điạ phương, nhưng phải chú trọng đến văn hóa theo nghĩa uyên nguyên thì mới có thể khơi lại nguồn suối của tinh thần quật khởi. Vì chỉ một khi ăn sâu vào ý nghĩa của Tinh Hoa Văn Hóa Dân Tộc, thì mới có Dân Tộc Tính với ý thức cao độ sâu đậm, thì mới có CHÍNH NGHĨA QUỐC GIA DÂN TỘC.
Nên có thể coi đây là mặt trận cuối cùng để sống còn với giặc cộng (Việt cộng và Tàu cộng), chính là Mặt Trận Văn Hóa, mà Dân Tộc Tính là vũ khí tối cần, mà mỗi người Việt yêu nước, cần phải tìm cách trang bị cho mình để mới có thể bảo vệ cách hữu hiệu CHÍNH NGHĨA QUỐC GIA DÂN TỘC. Vì để thành một Mặt Trận Văn Hóa cần phải có một Chủ Đạo, một cơ sở tinh thần vững mạnh, đồng thời một số cán bộ thấm nhuần đường hướng. Người xưa nói vắn tắt là văn hiến. Văn là kinh điển diễn đạt chủ đạo. Hiến là những hiền nhân quân tử hy hiến cho cái văn, tức cho cái chủ đạo kia. Điều đã thật cho xưa thì nay cũng chưa thể làm khác được, nghĩa là một mặt phải có một chủ đạo trình bày hợp cảm quan thời đại, hai là một hệ thống cán bộ trung kiên thì mới là mặt trận, vì hai chữ mặt trận bao hàm một tinh thần hăng say chiến đấu cho một lý tưởng theo một đường hướng đã được hoạch định cách ý thức sâu xa. Vì vậy, muốn là một chủ đạo thì phải hội đủ 4 "đức tính" : Văn, Lý, Mật, Sát, như tôi đã nhiều lần đề cập và cắt nghĩa (xem bài Chủ Đạo là Ngọc Chỉ Đường). Vả lại muốn thành cán bộ văn hiến phải có óc tế vi, và một lòng kiên trì tìm hiểu đến gốc nguồn và cơ cấu căn cơ của Tinh Thần Dân Tộc. Hai đức tính đó rất khó tìm, nhưng dầu sao thì đối với người Việt Nam cũng dễ tìm hơn nhiều nơi khác.. Còn khó hay dễ là một chuyện, nhưng có nhất tâm đi tới hay không mới là vấn đề.
Vì dựa vào Chính Nghĩa là lẽ Đạo, là lý Đúng, nên những gì tôi viết ra đây về Dân Tộc Tính không thể sai, hay nếu sai là vì bạn còn theo phán đoán của quần chúng và có lẽ vì bạn chưa bao giờ được cắt nghĩa như vậy, hoặc chưa thấu hiểu. Trái lại, tôi biết là còn có nhiều thiếu sót, nên tôi mời gọi những bạn đọc nào có ý kiến khác, xin phê bình và đóng góp để cho mọi người Việt mình học hỏi trong tinh thần quật khởi của dân tộc, chính là Dân Tộc Tính. Xin cảm ơn trước.
Viết xong, ngày 6 tháng 12 năm 2009.
(tức 20 tháng 10 năm Kỷ Sửu)
nguon: www.anviettoancau.net